Little Saigon Radio Phỏng Vấn Nhà Văn Dương Thu Hương
Dân Việt Nam, Dù Mù Chữ Đều Xấu Hổ Vì Đảng Quá Tối Tăm Ngu
Dốt
Hai mươi sáu năm trước, khi cuộc chiến Việt Nam chấm dứt trưa ngày 30
tháng Tư năm 1975, những người đầu tiên thuộc đội quân chiến thắng
đặt chân vào Sàigòn, hầu hết đều bị chóa mắt bởi cuộc sống sung
túc của người dân miền Nam. Dương Thu Hương là một trường hợp hãn
hữu. Nhà văn nữ này sau đó công khai bầy tỏ rằng, tháng Tư năm 75,
bà đã ngồi trên lề đường của Sàigòn ôm mặt khóc vì khám phá ra
rằng, chế độ chiến thắng cuộc chiến chẳng qua chỉ là một thể chế man
rợ. Từ đó, bà chọn cho mình một hướng đi riêng, là đấu tranh cho một
nước Việt Nam tự do - dân chủ.
Dương thu Hương, nổi tiếng không những về những tác phẩm như "Thiên
Đường Mù", "Bên Kia Bờ Ảo Vọng", "Khải Hoàn Môn", mà còn do thái độ
can đảm và thẳng thắn phê bình giới lãnh đạo Hà Nội. Bà từng bị chế
độ giam giữ gần một năm và công an còn đe dọa nghiền nát bà như
tương. Hiện nay, Dương Thu Hương sống đơn độc tại Hà Nội, hầu như không
giao du với ai, và bị công an theo dõi thường xuyên. Bà không được
phép xuất ngoại, và mọi giao tiếp của bà đều bị kiểm soát gắt gao.
Nhân dịp kỷ niệm 26 năm, ngày đất nước bị những người cộng sản quy
về một mối, và cũng là dịp Đảng Cộng Sản Việt Nam khai mạc Đại Hội
9, nhà văn Dương Thu Hương dành cho Little Saigon Radio cuộc phỏng vấn
đặc biệt sau đây và do biên tập viên Đinh quang anh Thái thực hiện:
Little Saigon Radio: Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ chính thức khai mạc Đại
Hội 9 vào ngày 19 tháng Tư này tại Hà Nội, là một người sống ngay
tại thủ đô và là người luôn trăn trở đối với tình hình của đất
nước, bà có nhận xét gì về Đại hội này?
Dương Thu Hương: Nếu bảo rằng nhận xét thì tôi không dám nhận xét,
bởi vì mấy năm nay tôi không theo dõi sinh hoạt của đảng Cộng sản,
mà tôi cũng không đọc báo. Nói chung, hoạt động của đảng Cộng sản
thì nó rất nhàm chán nên tôi không theo dõi. Nhiều người cũng thờ ơ
nhưng người ta không dám nói như tôi (cười .…..). Tính tôi vốn dĩ nghĩ
gì nói nấy nên thành thật thưa với quý Đài là tôi không chú ý tới
Đại hội của họ. Nhưng mà tôi biết có một số người chú tâm tới
những cuộc đấu đá giữa những phe phái trong đảng Cộng sản, xem là kẻ
nào ngã ngựa, kẻ nào thì lên ngựa. . . đại khái như thế.
Little Saigon Radio: Lý do nào khiến cho một người như bà, một người đã
có thời hết mực tận tụy với đảng Cộng sản Việt Nam và tự nhận là
"thuộc thế hệ xẻ Trường Sơn đánh Mỹ", để rồi bây giờ hoàn toàn
không chú ý tới sinh hoạt của đảng Cộng sản, mặc dù bà đang sinh
sống ngay tại lòng của thủ đô Hà Nội?
Dương Thu Hương: Chuyện này thì ông lầm đấy. Thứ nhất là chưa bao giờ
tôi tận tụy với đảng Cộng sản. Tôi vào chiến trường năm 1968 là vì
lòng yêu nước truyền thống. Lúc ấy đó tôi tưởng rằng đó là cuộc
chiến tranh chống xâm lược của Mỹ đối với Việt Nam. Cho nên giống như
cha ông chúng ta, hễ quân Minh, quân Thanh đến là đánh thế thôi. Khi
vào trong Nam, năm 69, họ có nhã ý kết nạp tôi vào đảng, nhưng tôi
đã thẳng thắn trả lời với chi bộ Văn Hóa Quảng Bình nơi tôi phục vụ
là "cái chi bộ này đảng viên đàn ông còn có người tư cách khả dĩ,
chứ còn đảng viên đàn bà thì toàn những đồ ăn mày ăn nhặt, toàn
những con đĩ thì tôi vào làm gì cho nó bẩn người tôi ra". Cho nên tôi
không vào đảng. Đến năm 1977, khi tôi chuyển vào Xưởng Phim Giải
Phóng, thì chính những anh em ngoài đảng cứ tha thiết nói tôi phải vào
đảng để đấu tranh cho mọi người. Vì thế tôi vào đảng với tinh thần
rất thực dụng. Lúc bấy giờ, tất cả lương bổng, tất cả những chuyến
đi nước ngoài béo bở, có thể buôn bán kiếm tiền để đạt một cái
thiên đường vật chất nhỏ bé nào đó, tất tật những bổng lộc ấy đều
tùy thuộc vào các chi bộ quyết định, vì vậy, anh em ngoài đảng bảo
tôi vào để đấu tranh với họ chống lại những tệ nhũng lạm, cửa
quyền, đút lót xẩy ra trong đảng. Và tôi vào và đã làm được việc
ấy. Tính tôi có lẽ vì không tham và thẳng thắn nên thứ trưởng, bộ
trưởng, gặp thằng nào tôi chửi thằng ấy nên họ phải im thôi. Huống
hồ các cấp lãnh đạo đối với tôi (cười) thì tôi thấy cái gót chân
Achille của họ có tới bẩy, tám, chín gót cơ, bản thân họ mềm yếu có
lẽ vì họ có nhiều dục vọng quá.
Tôi nói lại với ông rằng tôi vào đảng không vì tận tụy với đảng,
mà lúc đấy tôi thấy đảng thối lắm rồi và tôi vào để làm những
việc cụ thể là đấu tranh cho anh em, là những người thấp cổ bé họng.
Khi tôi bộc lộ một cách rõ ràng quan điểm của tôi chống lại cái
nhà nước độc quyền và đấu tranh cho một chế độ dân chủ, một chế độ
đa đảng, một chế độ nhất thiết phải có đối trọng thì lúc bấy giờ
tôi có làm một bản kiểm điểm mà tôi nghĩ là nó thành công, vì tôi
đứng trong đảng, như người ta nói trong chăn mới biết chăn có rận, cho
nên với tính cách đảng viên, tôi nói được quan điểm của mình và tôi
đã làm được việc đó.
Little Saigon Radio: Mặc dù bà nói rằng không hề chú tâm đến các
hoạt động của đảng Cộng sản Việt Nam, tuy nhiên, chúng tôi nhớ không
lầm thì trong một bài viết của bà cách đây khoảng 10 năm, bà phát
biểu rằng không có gương mặt nào của Bộ Chính Trị Đảng Cộng sản Việt
Nam tiêu biểu cho nguyện vọng của dân tộc, vậy thì bà nhận định ra sao
nếu như trong Đại hội 9 này, ông Nông Đức Mạnh sẽ lên thay ông Lê
Khả Phiêu trong chức vụ Tổng Bí Thư đảng?
Dương Thu Hương: Những nhân vật mà ông vừa đề cập đến, tôi chưa hề
trực tiếp gặp họ, tôi chỉ nhìn ảnh của họ, mà cũng hãn hữu thôi
tôi mới ném một cái nhìn vào ảnh của họ. Theo tôi, giữa những cái
mặt của những người đó, thì cái mặt của ông Nông Đức Mạnh còn có
vẻ là sáng sủa hơn. Đôi khi tôi thấy ông ta có cái nhìn buồn rầu,
có lẽ vì ông ta thấy nước non thối tha quá, và đảng của ông ta thối
tha quá. Có lẽ cái nhìn buồn rầu ấy chứng tỏ người ta còn một chút
lương tâm, chứ nó không phải là những bộ mặt nham nhở, lúc nào cũng
nhăn nhở cười hềnh hệch, xin lỗi phải nói lời của các cụ ngày xưa
là "sằng sằng như ...cái gì phải nước sôi ấy". Tóm lại, những người
do đảng cử ra đại đa số là họ tự bầu cho nhau, nhân dân không bầu
họ. Cho nên cái mặt của họ trông tăm tối lắm, ăn nói thì nham nhở,
ngu độn, nói chung là câu nọ chửi bố câu kia, chẳng ra cái thể thống
gì cả. Nó ngớ ngẩn đến mức độ tất cả những người dân Việt Nam, dù
người mù chữ đi nữa cũng xấu hổ vì vua chúa sao mà tối tăm ngu dốt
đến thế. Tôi cũng chẳng biết ông Nông Đức Mạnh có lên cầm quyền
được không nhưng vấn đề là ngay cả trường hợp ông Nông Đức Mạnh nắm
quyền đi chăng nữa thì cơ chế này vẫn cứ phải thay đổi. Không một cá
nhân nào có thể tử tế được. Vấn đề phải có cơ chế để buộc con
người phải tử tế. Trước sau tôi vẫn nghĩ phải có một chế độ để cho
dân chúng được quyền bầu lên những người đại biểu của mình. Có nhứ
thế thì bản thân những người đại biểu ấy khi họ được bầu, họ cũng
có cái sự tự tin của họ. Bởi vì họ được đảm bảo bởi lá phiếu của
người dân, do đó, mặt họ dù có xấu xí chăng nữa thì ánh sáng của
lòng tự tin cũng làm họ khá hơn. Ngoài ra, trí tuệ của 80 triệu dân
cũng không ngu dốt gì mà lại đi bầu cho những khuôn mặt tối tăm quá,
hoặc những kẻ ngu dốt quá. Cho nên, đất nước Việt Nam muốn tiến bộ
thì phải xóa bỏ chế độ độc đảng và người dân phải có quyền bầu cử
thực sự. Lúc ấy giờ thì tôi mới có thì giờ nhìn lại những khuôn mặt
lãnh đạo, chứ bây giờ thì tôi không có thì giờ nhìn mặt những người
lãnh đạo hiện nay.
Little Saigon Radio: Bà là người mang nhiều trăn trở về tình trạng tụt
hậu hiện nay của đất nước và con người Việt Nam, theo nhận định của
bà, làm sao để có được một bước đột phá nhằm đưa đất nước đến một
cơ chế dân chủ tự do như ước vọng chung của mọi người, khi mà giới
lãnh đạo tại Hà Nội lúc nào cũng khăng khăng là Việt Nam phải nhất
quyết tiến lên Xã Hội Chủ Nghĩa, phải đeo đuổi chủ nghĩa Mác-Lênin
và tư tưởng Hồ Chí Minh?
Dương Thu Hương: Tất cả những lời lẽ của giới lãnh đạo vừa ngu xuẩn
vừa dối trá. Bản thân họ biết sự dối trá đó. Tất cả những kẻ mở
mồm nói Xã Hội Chủ Nghĩa thì con cái chúng nó đều buôn bán, đều làm
mọi cách tận thu, tận dụng, ăn cắp thật là nhiều tiền và trở thành
những thằng tư bản. Chúng nó phát huy tối đa khả năng ăn cắp, ăn
cướp, biến tất cả tiền tài, của cải của nhân dân trở thành vốn
liếng riêng của chúng nó, hoặc là gởi tiền ra nước ngoài để sau này
họ chuồn, hoặc là nếu tình hình còn thuận tiện thì họ sẽ ở lại trong
nước để giữ một vốn liếng to lớn trực tiếp lấy từ xương máu của
dân chúng. Như thế có nghĩa là không biết bao thế hệ nữa của con
cháu chúng tôi, nhất là con cháu của hơn 60 triệu nông dân, phải trả
nợ cho hành động nhũng lạm của bọn chúng. Còn về Xã Hội Chủ Nghĩa
thì những người nào không ngu lắm thì họ cũng đều biết rằng chủ nghĩa
này chỉ là câu nói đầu lưỡi. Tại sao giới lãnh đạo đảng nói thế?
Họ nói thế vì họ dựa vào sự hèn hạ, sự hèn nhát của dân chúng.
Dân chúng sợ hãi họ vì bản thân của chế độ này là chế độ dựa
trên nòng súng theo đúng nguyên tắc của Lênin, cho nên người dân vì
sợ hãi mà phải hèn nhát cúi đầu, cho dù dân chúng biết rằng, cả
người nói và người nghe đều biết những điều ấy là những điều giả
dối. Người nói thì trơ tráo vô liêm sỉ, còn người nghe thì vì sợ hãi
nên đành nuốt nước bọt thôi. Tôi nghĩ rằng ai cũng biết, toàn thành
phố Hà Nội này người ta biết từng con cái đám lãnh đạo, con "thằng"
Phan Văn Khải thì thế nào, con rể "thằng" Đỗ Mười thì như thế nào .v.v
... dân chúng người ta biết từng chi tiết một. Tóm lại, không có gì
đáng bàn về cái thứ Chủ Nghĩa Xã Hội, tất cả chỉ là trò lừa bịp
của danh từ và sự lừa bịp này còn tồn tại vì nó dựa trên hai vế.
Vế thứ nhất, kẻ cầm quyền thì dùng sức mạnh và bạo lực đàn áp dân
chúng, còn vế thứ hai là dân chúng cam phận, hèn nhát vì sợ bạo lực
và vì tinh thần nô lệ nó đã tẩm nhiễm quá lâu rồi.
Little Saigon Radio: Hình ảnh đất nước và con người Việt Nam như bà vừa
phát biểu ảm đảm và u tối quá. Bản thân bà, bà có tin tưởng vào
tương lai của Việt Nam không?
Dương Thu Hương: Có lẽ nếu không có một chút niềm tin nào thì chẳng ai
sống nổi. Theo tôi, dân tộc ta là dân tộc nhỏ, nên năng động hơn
những nước lớn như nước Tầu. Nhưng mà tôi không biết đến hết năm
nay, dân tộc ta đã hết vận số tận cùng dưới đáy chưa. Còn những năm
vừa qua thì quá tăm tối. Cứ nhìn mặt những người lãnh đạo thì cũng
đủ thấy nhục nhã và đau đớn như thế nào cho 80 triệu dân. Tôi không
phải là nhà tiên tri nên tôi không biết bao giờ thì cuộc hạnh ngộ
với tương lai mới đến với dân tộc chúng ta. Nếu chúng ta có sự thay
đổi thì tôi cho rằng vì là dân tộc nhỏ nên chúng ta sẽ thoát khỏi
quá khứ một cách gọn nhẹ hơn. Đó là điều hy vọng của tôi cho tương
lai.
Little Saigon Radio: Chúng ta đang ở thời điểm tháng Tư năm 2001. Hai mươi
sáu năm trước, khi cuộc chiến Việt Nam chấm dứt ngày 30 tháng Tư năm
1975, lúc đó bà ở đâu, đang làm gì và có cảm tưởng gì?
Dương Thu Hương: Lúc đó tôi ở Quảng Bình, và một vài tuần sau đó thì
tôi tìm cách vượt qua cầu Hiền Lương để vào Sàigon với mục đích thăm
những người thân và tìm hiểu xem người dân miền Nam sống như thế nào.
Trong suốt một tuần lễ đi đường, tâm trạng của tôi là cả một mớ
hỗn độn. Bởi vì một khi thông tin có quá nhiều thì nó trở thành hiện
tượng bị nhiễu trắng. Còn về cảm tưởng khi nghe chiến tranh chấm dứt
thì khó nói vắn tắt lắm, nhất là cuộc chiến quá dài. Nhưng khi tham
dự cuộc chiến chống Mỹ, tôi nghĩ rằng đây là cuộc chiến chống xâm
lược, tôi đã từ bỏ cuộc sống ở hậu phương mà tôi cho là hèn hạ,
hoặc đi ra nước ngoài là hèn hạ, để rồi tôi dấn thân vào chốn
chông gai như thế. Nhưng mà sau khi vào Sàigòn, thì tôi biết rằng một
cuộc chiến tranh khác lại nẩy nở trong tôi. Tôi nghĩ là cuộc chiến
tranh trong lòng tôi nó lâu dài và khốc liệt hơn, vì lúc bấy giờ, khi
người khác vui sướng nhất thì tôi hiểu rằng tôi hoàn toàn lầm lạc.
Theo tôi, đây là cuộc chiến tranh giữa hai phe và người Việt Nam đã
chia ra thành hai đội quân đánh thuê cho hai phe và dù gì chăng nữa thì
cái mô hình xã hội của cái miền đất bại trận mới chính là mô hình
của nền văn minh, và chúng tôi là người trong đội ngũ chiến thắng
thì thực ra chúng tôi đã chiến đấu cho một mô hình xã hội man rợ. Và
điều đó khiến tôi hết sức cay đắng. Tất nhiên ngay lúc ấy cảm tưởng
nó còn mù mờ, nhưng sau này, càng ngày thì sự hồ nghi của tôi nó
càng rõ rệt hơn, cho nên tôi phải nói thật là trong ngày 30 tháng Tư,
cái khoảnh khắc vui sướng như mọi người qua đi rất nhanh, nhưng đối với
tôi thì trong nội tâm đã xẩy ra một chiến mới và nó đã kéo dài mãi
cho đến 10 năm sau đó thì nó mới biến chuyển hoàn toàn và khiến tôi
trở thành một người "dissident" quyết liệt như vậy.
Little Saigon Radio: Tâm trạng của bà có phổ biến trong hàng ngũ những
người chiến thắng không ạ?
Dương Thu Hương: Tôi chắc là nếu tâm lý của tôi mà phổ biến quá
trong hàng ngũ đó thì chế độ này đã bị lật đổ từ lâu rồi. Vì họ
cũng nhìn rõ như tôi thì không thể tồn tại mãi cái chính quyền dựa
trên nòng súng như thế này được. Tôi không khinh bỉ con người đâu, có
điều là con người ta nói chung, thường an phận và có lẽ bản chất con
người bao giờ cũng nương theo phe mạnh, bản chất con người bao giờ cũng
tìm những lý lẽ để bào chữa cho mình để được sống còn. Cho nên không
phải là ít người đã nhìn ra cái khía cạnh phi lý của cuộc chiến tranh,
không phải là ít người đã khám phá ra chế độ cộng sản là chế độ
man rợ và phi nhân đâu, nhưng nói chung con người là hèn yếu, gió
chiều nào che chiều ấy. Cho nên để nói ra miệng thì cũng khó, nhất
là người Việt Nam hay nghĩ vụng, nghĩ lén, chứ bảo họ nghĩ thẳng thắn
thì cũng khó.
Little Saigon Radio: Cũng vào dịp 30 tháng Tư năm 1999, bà viết một bài
tựa đề là Tiếng Vỗ Cánh Của Bầy Quạ Đen, bà nhận địng rằng các nhà
Việt Nam học thường băn khoăn trước một nghịch lý là tại sao một dân
tộc dũng cảm biết bao trong chiến tranh như dân tộc Việt Nam mà lại
tỏ ra hèn mọn như thế trong cuộc sống thời bình. Bà có lý giải được
hiện tượng này không?
Dương Thu Hương: Điều thứ nhất, cuộc chiến tranh vừa rồi nó quá khốc
liệt, người chết quá nhiều, chết vì bom đạn, vì đói ăn, chết vì căn
bệnh tâm thần .v.v..Khi nó quá khốc liệt thì nó như một cái lò làm
cho nhiều thế hệ tan chẩy trong đó. Con người là hữu hạn, cuộc đời
là hữu hạn và sức lực của con người cũng hữu hạn, lòng can đảm của
con người cũng hữu hạn. Tóm lại, con người là một thực thể rất dễ
dao động, vì thế khi đã ra khỏi lò lửa chiến tranh thì rất dễ nẩy sinh
ra tâm lý dầu sao thì sống vẫn hơn chết. Người Việt Nam mình, nghĩa là
cả tôi lẫn cả ông nữa, dũng cảm bao nhiêu trong chiến tranh thì hèn
nhất bấy nhiêu khi hòa bình, đó cũng là tâm lý dễ hiểu. Là vì họ
đã khổ đau, họ đã lội qua địa ngục rồi nên thà họ cam chịu sự thống
trị của một chính quyền hà khắc để còn được tồn tại, còn ăn được
miếng cơm với nước mắm hơn là chết. Người Việt Nam dễ hài lòng, và
vẫn chưa ý thức được quyền sống, chưa ý thức về nhân phẩm, chúng ta
không thể đòi hỏi những người quá nghèo khổ có ý thức được về
quyền tự do, một thứ quyền xả xỉ phẩm mà phải ở cấp độ nào đó
người ta mới yêu được tự do, còn khi người ta đói quá thì người ta chỉ
cần một bát cơm chan nước mắm cua hoặc một tý muối ớt, một tý mỡ
ngoáy vào cơm là đủ qua ngày rồi. Người Việt Nam trong suốt cuộc
chiến tranh đã sống cùng khổ như thế cho nên là khi đã lội qua địa
ngục thì phải rất lâu người ta mới phục hồi lại cuộc sống bình
thường như là các dân tộc khác. Đấy là mặt tâm lý.
Điều thứ hai, đất nước chúng ta chịu chiến tranh liên miên nên nó sản
sinh ra hai loại tâm lý con người. Tâm lý của lớp tướng và tâm lý
của lớp quân sĩ. Chiến tranh dạy cho con người ta tâm lý tuân lệnh.
Thái độ tuân lệnh là một gông cùm đào tạo ra phẩm chất nô lệ. Cho
nên sau khi hòa bình, lập tức người lính rất ngoan cường trong chiến
tranh đã trở thành những công dân hèn nhát. Họ chưa có khái niệm về
quyền công dân, chưa có tri thức để làm một công dân như công dân
của các nước tự do.
Điều thứ ba là thói quen tuân lệnh, tuân lệnh và tuân lệnh đã tẩm
nhiễm vào tâm hồn họ rồi cho nên họ chỉ trở thành những người lính
trong thời bình, nghĩa là những kẻ hèn, chỉ biết cúi đầu tuân lệnh mà
thôi. Những người lính này sẽ lại ra lệnh cho con cái của họ, hoặc
những kẻ yếu thế hơn họ. Nói cách khác, tâm lý đó là, hoặc là làm
xếp của những người bên dưới, hoặc là làm con ở, đầy tớ cho những
thằng bên trên. Một dân tộc mà mang cái tâm lý song trùng đó thì
rất là khó trở thành một dân tộc có tự do - dân chủ, bởi vì muốn
có tự do - dân chủ thì xã hội phải hình thành được những người công
dân tự do, biết quyền của mình, biết mình được được hưởng những gì và
như thế họ phải có ý thức về quyền công dân đã. Và lúc đó họ mới
khao khát làm công dân.
Little Saigon Radio: Trong một bài viết khác của bà tựa đề là Tự
Do-Aûo Khoảng Sinh Tồn Của Ngòi Bút, bà thiết tha cho rằng không có
khát vọng nào phải trả giá đau đớn cho bằng khát vọng tự do, cũng
như không có thách thức nào khắc nghiệt hơn là tự do. Cho tới nay đã
26 năm kể từ ngày 30 tháng Tư năm 1975, bà có lạc quan về tương lai
tự do của dân tộc mình không?
Dương Thu Hương: Tôi cũng không dám lạc quan lắm. Bởi vì dân tộc ta
gần 90% là dân cầy, cho nên không thể đòi hỏi những người nông dân
một sớm một chiều có ý thức về quyền công dân được. Tất cả mọi
việc đều phải cần thời gian. Những người nông dân chỉ đòi hỏi một
lãnh chúa, một minh chúa thôi. Còn muốn dân chủ thì cần có tri thức
về xã hội, về quyền sống của con người và tri thức về quyền công
dân. Chúng ta phải tập, phải chờ đợi. Tất nhiên tôi cũng không đến
nỗi tuyệt vọng. Tôi nghĩ bây giờ với phương tiện của văn minh tràn
vào Việt Nam, dù muốn hay không muốn thì cộng sản không thể giữ được
cái chế độ ngu dân tuyệt đối như trước nữa. Bây giờ đã có TV, có
radio, bây giờ nhân dân người ta đã nghe đài của các ông, đài VOA,
đài RFI, RFA .v.v.. cũng nhiều rồi, không đến nỗi người ta bị chọc mù
mắt, bị bịt tai như ngày xưa đâu. Thành ra người dân cũng tỉnh ra, nhưng
cũng cần phải có thời gian, không thể đốt cháy giai đoạn được.
Little Saigon Radio: Câu chót xin phỏng vấn bà Dương Thu Hương. Mỗi năm,
cứ đến dịp 30 tháng Tư, nhà nước Hà Nội lại tổ chức những lễ hội
kỷ niệm biến cố lịch sử này, tâm trạng của bà về những ngày này
như thế nào, và ngày 30 tháng Tư liệu còn mang ý nghĩa nào trong lòng
bà hay không ạ?
Dương Thu Hương: Ngày 30 tháng Tư là một ngày mà tôi nhìn thấy sự trớ
trêu của số phận đất nước Việt Nam. Ngày 30 tháng Tư là một kỷ niệm
nặng nhọc và buồn phiền bởi vì ngày ấy tôi hiểu rằng chẳng có gì
vinh dự gì, vì một nửa nước làm tay sai cho phe xã hội chủ nghĩa, và
nửa nước làm tay sai cho tư bản chủ nghĩa, hai bên đánh nhau và cuối
cùng thì một nửa nước chiến thắng vênh váo. Tôi nghĩ rằng sau này
lịch sử sẽ nhìn lại ngày 30 tháng Tư. Đó là một ngày đau khổ và cuộc
chiến tranh bấy giờ là một cuộc chiến tranh tồi tệ nhất của người
dân Việt Nam. Những người Việt Nam có lương tri, dù là chống cộng hay
dù là cộng sản, sau này họ chết đi, họ cũng nên lội qua vạc dầu
một lần để hiểu thế nào là chân lý.